XÍCH ĐIỆP

Tác giả: Bánh Bao Yêu Trà Sữa

Thể loại: Huyền Huyễn, Hài

Chương 1: Minh Giới

Lạnh, là cảm giác đầu tiên khi nàng dần có ý thức, toàn thân không còn một chút sức lực, bên tai không ngừng vang lên những tiếng xì xào bàn tán, nhưng nàng căn bản là không mở nổi mí mắt.

"Nhìn thật đáng thương."

"Chắc là đang đói khát lắm đây."

"Chẳng ai nhớ đến nàng."

"Một nén nhang còn chẳng được thấp."

Nhang? Chết rồi sao? Chết ngay trong ngày đại hôn? Là chết như thế nào? Vì sao mà chết?

"Các ngươi đừng nhìn nữa, có qua sông hay không? Đã nằm đó hai ngày hai đêm, thiên a... cũng thật đáng thương."

Giọng nói nam nhân trong trẻo vang lên, tiếng máy chèo trong nước, tiếng bàn tán xa dần.

Hai ngày hai đêm? Con bà nó chứ, ta đã ngủm hai ngày hai đêm mà chẳng một ai ma chay an tán hay sao?

Phi tần chết trong ngày đại hôn, một nén nhang ta cũng không nhận được, đã thành cô hồn còn chịu cảnh đói khát.

Nằm úp mặt trên đất nữa ngày, nghe những linh hồn qua lại nói chuyện nàng cũng hiểu mình thật sự chết rồi, nơi đây là Minh Giới, những người vừa chết đi được thân nhân ma chay cúng lại, nhận được tiền vàng họ gửi xuống, tiếp tục cuộc sống ở nơi đây cho đến khi đầu thai chuyển kiếp. Còn người nam nhân có giọng nói trong trẻo hình như là thuyền gia chở những linh hồn qua sông, mười văn tiền cho mỗi lần qua sông, cũng thật biết làm ăn a.

"Thuyền gia, đây là mười văn tiền."

Xuyên qua những nghị luận sôi nổi về nàng, âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng rõ ràng rành mạch từng chữ một.

"Thiên a... Cô nương, ngươi cũng thật may mắn, ở nơi đây không có mấy ai tốt như vậy đâu, nhanh lên thuyền a, này... Ngươi rốt cuộc là làm sao? Còn không mau lên thuyền, ta thật không hiểu nổi ngươi là đang đợi tình lang hay sao? Haiz..."

Thấy nàng cứ nằm đó không có ý định lên thuyền cũng chẳng trả lời lấy một câu, thuyền gia xuôi máy chèo rời đi.

"Á... Có quỷ!"

Thuyền gia tay cầm máy chèo đẩy thuyền ra khỏi bến thì đột nhiên hét to.

"Ta... Là ta... đi."

Hắn nhìn xuống, "con quỷ" đang nắm lấy quần hắn, thuyền gia trừng nàng một cái.

"Bà cô của ta ơi, vì cái gì lại bò ra đây, lúc nãy còn chẳng nói lấy một câu, nhanh lên thuyền, đừng có nằm đó dọa ta"

Kéo "con quỷ" lên thuyền, nàng thậm chí còn chẳng thể ngồi, cứ thế nằm ngửa trên thuyền của hắn.

"Ta còn một chiếc bánh nướng, ngươi cầm lấy."

Nam nhân nhỏ giọng nhìn nàng, nhét chiếc bánh nướng vào tay nàng, nàng cầm chiếc bánh vội đưa lên miệng cắn một miếng rõ to.

Thuyền gia cuối đầu nhìn nàng, lúc này nàng chẳng khác một tiểu khắc cái là mấy: quần áo bị sương làm ướt bết dính vào người, tóc tai tán loạn, nhìn chẳng ra cái bộ dáng gì.

"Ngươi vì sao mà chết? Lại chẳng có ai nhớ đến ngươi. Qua sông không tìm một công việc thì ngươi sẽ xin ăn ngoài đường."

Nuốt vội miếng bánh cuối cùng, nàng im lặng hồi lâu, trên thuyền lúc này ngoài nàng và thuyền gia thì có thêm bốn linh hồn hai nam hai nữ cũng đang tò mò nhìn nàng.

"Không biết!"

"Hóa ra ngươi bị sát hại."

Tất cả như đã hiểu, nhưng lại càng thêm khó hiểu, dù là bị sát hại cũng sẽ được thân nhân ma chay an táng, hay là nàng bị sát hại rồi bị giấu sát không ai hay biết.

"Ta là một vũ ưu, một hôm nọ trong lúc đang biểu diễn ta may mắn được hoàng thượng nhìn trúng, cứ vậy mà phong ta làm phi, trong ngày đại hôn ta ở trong phòng tân hôn đợi hoàng thượng đến thị tẩm, rồi không hiểu vì sao lại đến nơi này."

Vừa ăn được bánh nướng, coi như cũng có một chút sức lực, nàng bò dậy ngồi tựa vào thân thuyền, kể lại cái chết của nàng.

"Ta nói này, qua bên bờ bên kia, vào thành tìm đến quan lớn, họ sẽ điều tra cho ngươi, nhưng... Có tiền họ mới làm."

Thoáng hy vọng trong mắt nàng chợt tắt, cái nơi này kêu quan còn phải mất tiền, nghĩ đến cuộc sống sau này phải lết ngoài đường xin ăn cũng thật thảm.

Thuyền gia thấy nàng ủ rủ, cũng không buồn nói thêm.

"Có đều ta nghe nói họ có thể điều tra trước rồi nhận tiền sau. Ta nghĩ là ngươi nên báo mộng cho thân nhân gửi tiền xuống."

Thân nhân sao? Nàng không cha không mẹ làm gì còn có thân nhân.

Nàng nhìn thuyền gia, hắn một thân hắc y đơn sơ, trên đầu một chiếc mũ có mạng che thuần màu, căn bản là không nhìn rõ dáng dấp và dung mạo, nghe giọng nói thì có vẻ là một thiếu niên. Trước đây nghe chuyện dân gian nàng còn nghĩ thuyền gia chở linh hồn qua sông là một ông lão già nua với giọng nói run run của người sắp chết.

"Đa tạ!"

Nàng cười nhìn hắn. Thuyền gia thoáng ngừng máy chèo, cũng chỉ một thoáng rồi tiếp tục công việc, cà lơ phất phơ nói mà không nhìn nàng.

"Ngươi nên nói lời đó với vị công tử ở cạnh ngươi."

Lúc này nàng mới nhớ ra vội nhìn sang bên cạnh, linh hồn một thân lam y sẩm màu, gương mặt nhợt nhạt nhưng lại có vài phần thanh tú.

"Đa tạ công tử!"

"Chuyện nên làm."

Hắn cười nhẹ nhìn nàng phong tình vạn chủng.

Lúc này cũng vừa đến bờ bên kia, nghe nói nơi đây gọi là Phong Đô thành.

"Đến rồi, đến rồi, nhanh một chút."

Thuyền gia hắn như hận không thể đá người trên thuyền xuống, đúng là vừa qua sông liền rút ván.

Nàng bước vội xuống, nhìn thuyền gia lui thuyền ra xa.

Nàng quay lại tìm vị công tử vừa giúp đỡ nàng, thấy hắn đang có ý định rời đi liền đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn.

"Không biết công tử xưng hô thế nào? Sinh sống nơi đâu? Để sau này ta còn có thể báo ân."

Vị công tử nhìn nàng, vẫn là cười nhẹ nhàng rồi bước đi.

Nhìn hắn cứ thế rời đi, chính là đang khi dễ nàng không có khả năng, nàng nhìn theo bóng lưng của hắn hét to:

"Mười văn tiền một chiếc bánh nướng, ta nhất định sẽ trả."

Vị công tử ở phía xa vẫn không quay lại mà chỉ lắc đầu cười nhẹ.

Náo nhiệt a. Nơi đây sao lại có thể náo nhiệt như vậy. Những linh hồn qua qua lại lại không khác gì nhân gian. Dọc hai bên đường nào là trà lâu quán trọ, những cửa hàng quần áo cửa hàng trang sức, đáng nói hơn còn có cả một Bách Hoa Lâu to lớn. Tiếng rao bán không ngớt làm cho bụng của nàng kêu to, đánh chết nàng lần nữa nàng cũng không tin chính nàng lại thê thảm đến vậy. Thôi thì cứ đợi đến quan lớn xem sao. Nhưng vấn đề là quan lớn ở chốn nào a...

"Vị đại ca này, ta muốn đến gặp quan lớn."

Là một linh hồn nam nhân trẻ tuổi bán kẹo hồ lô, hắn nhìn nàng không mấy thiện cảm.

"Tiểu khắc cái cũng dám đi tìm quan lớn? Haha... Thật là nực cười."

"Haha..."

Nàng cũng nhu thuận cười theo. Cười chết con bà nhà ngươi.

"Chắc là ngươi mới đến. Quan lớn là ở cuối con đường."

Nói xong cũng không quên nhìn nàng cười khẩy, nàng khom người đa tạ rồi nhanh chân bước đi. Cuối con đường... Cuối con đường, đi từ trưa đến xế chiều mới tới, chân cũng sắp không bước nổi, đến cuối con đường thật sự là quan lớn, nhìn hai chữ to treo trên cao "Quan Phủ" nàng vô lực nằm ngay trước cổng. Nằm một lúc cũng chẳng thấy lên lính giữ cửa nào ra lôi đi, quá thất vọng nàng bò lên từng bậc thang dài. Quan phủ a quan phủ, vì cái gì lại xây bậc thang cao đến vậy, là sợ lũ hay sao.

"Tiểu khắc cái, ngươi là muốn kêu quan?"

"Đại ca... Ta muốn gặp quan lớn."

Tiểu khắc cái? Nàng giống lắm sao? Nàng bây giờ chính là sức cùng lực kiệt, cái bánh nướng giờ đã tiêu hóa hết sạch rồi.

"Tiền."

"Vị đại ca này, ta nghe nói có dịch vụ trả tiền sau..."

"Bò theo ta."

Nhịn. Phải nhịn. Bà đây nhất định phải nhịn

Bò theo hắn vào bên trong, nơi đây cũng thật rộng lớn, sơn son thếp vàng, chắc là bạc của những cô hồn như nàng xây nên, nghĩ đến đây cũng phải lắc đầu, cuộc sống sau này cũng thật khó sống a...

"Điều tra hai phần, báo mộng ba phần, trả tiền sau thêm một phần."

Đinh. Nàng là đang nghe cái gì vậy???

"Nếu sau khi xong việc vẫn không nhận được bạc... Làm thuê trong quan phủ cho đến hết một vòng luân hồi."

Nàng nằm bò giữa công đường, cố gắng ngước mắt lên nhìn cái tên trời đánh nào ra cái luật ăn lời cắt cổ này, có khác nào bọn cho vai nơi nhân giới? Có khác chính là hơn.

Chỉ thấy hắn một thân tử y, nữa nằm nữa ngồi ngang trên ghế lớn, hai chân gác lên tay vịn của ghế, lười biếng cắn một quả táo, mắt không nhìn nàng.

"Đại nhân ngài xem có thể thương lượng một chút..."

"Tiễn khách."

Tên lính lúc nãy bước lên, chuẩn bị đá nàng ra khỏi cửa.

"Từ từ... Từ từ nào. Sáu phần thôi mà."

Khóc không ra nước mắt. Đây là quan phủ??? Chắc là quan phủ rồi. Trước mắt có bạc rồi tính tiếp, còn phải tìm một công việc a.

Tử y nam tử vẫn không nhìn nàng, phất tay áo, trước mắt nàng liền xuất hiện một chiếc gương lớn.

"Tên?"

"Tiếu Diệp Chi."

Trên gương rất nhanh hiện lên tên nàng, sau đó là phòng tân hôn, tân nương mặt giá y đỏ rực ngồi trên giường lớn. Cửa phòng mở ra, một nữ tỳ bước đến bàn trà.

"Nương nương, người trước uống một ly trà, hoàng thượng đang cùng quần thần đói ẩm, trong một lúc chắc sẽ không đến kịp."

Nữ tỳ vừa rót trà vừa nói, không quên lấy từ trong tay áo một gói giấy, nàng cẩn thận mở gói giấy ra đổ thuốc bột vào trong ly trà, lắc đều cho thuốc bột hòa tan, bước đến cạnh giường đưa cho nương nương.

"Vy nhi, cảm ơn muội."

Nương nương đưa tay cầm lấy ly trà đưa vào tròng khăn hỷ uống sạch, xong nàng đưa lại ly trà cho nữ tỳ.

"Nương nương người nghĩ ngơi một lúc."

Nữ tỳ Vy nhi cầm lấy, nhanh chóng rời đi, chính là nàng mang theo cả ly trà nương nương vừa uống cạn không có bỏ lại bàn trà. Vì sao ư? Ly trà này là của nàng mang đến, hủy bỏ vật chứng một cách khôn ngoan.

Sau khi nữ tỳ Vy nhi rời đi, vị nương nương liền đưa tay lên đỡ trán, có vẻ mệt mỏi nàng nằm xuống giường, khăn hỷ rớt ra để lộ gương mặt tân nương vô cùng diễm lệ. Lại qua một lúc, hoàng thượng một thân hỷ phục bước vào, nhìn tân nương tử nằm trên giường lớn, hắn bước nhanh đến ngồi bên mép giường lai nàng dậy, thật lâu cũng không thấy nàng động đậy, hắn thấy thật lạ lại cảm thấy rất lo lắng, đưa tay đến bên cạnh mũi nàng, rất nhanh liền thu tay lại, lùi người về sau nhìn ra ngoài hét to:

"Người đâu"