VĨNH THẾ TRƯỜNG AN


Tác giả: Bánh Bao Yêu Trà Sữa
Thể loại: Ngôn Tình Xuyên Không, Điền Văn
[Nhóm truyện mỗi ngày 2 chương - 50k một người, mọi người tham gia nhóm ib Linh nhé 
❤
]

Chương 1

***

Ôi! Đau đầu quá.

Lý Trường An cả người đau nhức, cố giương to đôi mắt nhìn mạng nhện đóng trên trần nhà, mùi ẩm móc khó chịu. Đây là đâu? Không phải là nàng bị tên Cao Thanh Sơn đẩy ngã trong lúc quay phim hay sao? Nếu nàng vì thế mà bị thương cũng nên đưa nàng đến bệnh viện, ít nhiều gì nàng cũng là một diễn viên, không thể tùy tiện quăng nàng ở một nơi tồi tàn như thế này. Trong lòng ngàn lần thầm oán giận cái tên Cao Thanh Sơn chó chết, không phải chỉ là quay phim thôi sao, cần gì phải đẩy mạnh đến thế?

“Cao Thanh Sơn tên chó má nhà ngươi, đợi ta quay về sẽ tính sổ với ngươi!” Lý Trường An không khỏi hét to sự bức xúc trong lòng.

“Ồn ào quá, có để cho người khác nghĩ ngơi hay không, tên tiểu tử này?”

Một khúc củi phi thẳng đến người Lý Trường An trúng vào khủy tay của nàng đau nhói, chứng tỏ đối phương dùng lực không hề nhẹ. Đưa tay còn lại ôm lấy cánh tay bị va chạm, nàng nghiến răng ngồi dậy trừng mắt hét to với đối phương.

“Con mẹ nó tên khốn nào?” Lý Trường An nàng cũng không dễ chọc, đừng nghĩ đến muốn bắt nạt nàng.

Bất quá đối diện với nàng là đôi mắt sáng quắt như con sói trong đêm, gương mặt nam nhân đen đúa, trên má trái còn có một vết sẹo, nhìn đến vô cùng dọa người. Tim Lý Trường An rơi lộp độp, nuốt nước miếng mấy cái, thầm nghĩ không xong rồi.

Với kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm, nàng nhìn liền biết đôi mắt đó rất dọa người, đoán không chừng một giây sau hắn sẽ nhào tới mà bóp chết lấy nàng. Liền chân chó nịnh bợ nam nhân.

“A ha, đại gia, người xem ta có mắt như mù, người đại nhân đại lượng đừng chấp nhất tiểu nhân.” Lý Trường An cười hề hề, gương mặt đúng chuẩn của mấy tiểu nhân chuyên nịnh hót bề trên, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng giả tạo.

Thấy nam nhân dời tầm mắt đi Lý Trường An mới thở phào nhẹ nhỏm. Tự trấn an mình một lúc nàng mới nhìn đến xung quanh: ngôi miếu đổ nát, tượng phật cũng không còn nguyên vẹn, bên ngoài trời cũng sập tối, căn bản nhìn ra xa cũng chỉ thấy núi non trùng trùng điệp điệp, mà nam nhân trước mắt, hắn đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần, y phục có phần cũ kỹ lại đen như dính đầy than, nàng nằm cách hắn một khoảng không xa, nhíu mày quan sát kỹ hơn thì cách ăn mặc của hắn giống như trang phục trong phim nàng đang quay, nhìn lại trên người nàng cũng đang mặc một bộ y phục cổ đại tương tự, trang phục này là nàng mặc trong lúc quay phim, nữ giả nam trang, đang đứng trên cầu giằng co thì bị bạn diễn Cao Thanh Sơn xô ngã xuống cầu, và thế là rơi xuống cái miếu này. Lý Trường An ôm đầu thầm than, không phải là nàng đã xuyên qua rồi chứ? Không thể được, nàng còn danh vọng, còn cả một tương lai tươi sáng, không thể cứ như thế mà xuyên qua, vai diễn của nàng, ôi!!!

“Ùng ục."

Nam nhân nhíu mày xem như không nghe thấy, Lý Trường An tự ôm lấy bụng mình, đói chết ta rồi. Lý Trường An đánh bạo, nhích tới cạnh nam nhân một chút, bày ra vẻ mặt nịnh nọt như cũ, cố nặng ra nụ cười yếu ớt.

“Đại ca, người có cái gì để ăn không? Ta hiện tại rất đói.”

Nam nhân mở mắt ra trừng nàng, giữ tư thế im lặng, tích chữ như vàng. Lý Trường An khóc không ra nước mắt, tên nam nhân này sao lại lãnh khóc như thế, không phải chỉ xin chút đồ ăn thôi sao?

Cứ tưởng hắn sẽ không để ý đến nàng, lại không ngờ đến hắn đưa tay lấy từ trong ngực ra một khối vải, mở khối vải ra, bên trong có hai cái bánh nướng, hắn cầm lấy một cái lên rất tự nhiên mà ăn bánh, hắn ăn rất chậm rãi, đôi mắt còn cố ý khiêu khích nàng, Lý Trường An vô cùng buồn bực, bụng của nàng đã đánh trống đến không thể nào chịu được, cái tên hỗn đản này còn đối với nàng trêu chọc, thật là chỉ hận nàng là nữ nhi yếu đuối không thể làm gì được hắn.

Đối với cái bụng không ngừng réo gọi của nàng, có lẽ vì hắn thấy quá ồn nên đã đại xá từ bi mà quăng cho nàng cái bánh còn lại, nàng nhận lấy cái bánh ăn lấy ăn để, thật sự bánh nướng này rất khô, rất cứng, nhạt nhẽo vô cùng khó ăn, nhưng nàng hiện tại không suy nghĩ được nhiều như thế, nếu không ăn nàng sẽ đói chết mất. Té cầu không chết mà lại để đói chết thì thật là nhục. Nghĩ đến sự nghiệp của nàng, nơi nàng sống rồi nhìn lại tình cảnh lúc này, nước mắt không kiềm chế được cứ thế tự dưng tuông ra, nàng vừa ăn vừa khóc thút thít, khóc đến càng lúc càng to, càng không thể dừng lại được.

Lâm Vĩnh Thế mài nhíu càng lúc càng chặt, hai tay đã bắt đầu nắm thành quyền, cố gắng lắm mới không đấm cho tên tiểu tử này một đấm: “Ngươi khóc cái gì? Đến ăn còn chẳng chặn được cái miệng của ngươi!”

Lý Trường An nghe hắn quát liền giật thót người, miếng bánh chưa kịp nhai đã vội nuốt xuống, thế nhưng cố nuốt thế nào cũng không thể nuốt nổi, nàng nghẹn đến hai mắt mở to nói không nên lời, chỉ liên tục đưa tay đấm vào ngực.

Lâm Vĩnh Thế thấy liền gấp đến không biết phải làm gì, lấy bình nước ở bên hông nhét vội vào tay Lý Trường An, tay hắn cũng không rãnh rỗi đấm lên lưng nàng "phịch phịch". Dưới sự tác động mạnh mẽ của Lâm Vĩnh Thế, cuối cùng tính mạng của Lý Trường An xem như đã được giữ lại, Lâm Vĩnh Thế thấy nàng đã không sao, cũng không ngại mà đẩy nàng một cái rồi quát mắng:

“Ngươi chán sống rồi sao? Có muốn chết thì đi chỗ khác, đừng chết trước mặt ta.”

Lý Trường An không biết phải nói thế nào, chỉ biết cuối đầu, nàng nhìn hắn đã trở lại nửa nằm nửa ngồi ở vị trí cũ, nhắm mắt im lặng, như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, nàng cũng rất thức thời không gây ra tiếng động.

Trời sập tối, gió lùa qua từng cơn, căn miếu đổ nát không một ánh đèn, Lý Trường An bắt đầu lo sợ, nàng căn bản rất sợ bóng tối, hiện tại lại đang ở một nơi như thế này, trong lòng thấp thỏm không yên. Không biết lấy can đảm từ đâu, Lý Trường An nhích đến gần nam nhân lạ mặt, dù rằng trong hắn rất khó coi, nhưng cũng không phải người xấu, đoán không lầm hắn cũng nhầm tưởng nàng là nam nhân mà đối xử, như thế cũng không phải lo lắng.

“Đại ca, đa tạ ngươi vừa rồi đã cứu ta!”

Lâm Vĩnh Thế vẫn giữ im lặng không nói gì.

“Đại ca, ta tên Lý Trường An, ngươi tên là gì?”

Lý Trường An thấy hắn vẫn không có ý muốn nói chuyện với nàng, cũng thôi không nói nữa, học theo hắn nửa nằm nửa ngồi dựa vào tường mà ngủ. Nếu sáng mai nàng thức dậy vẫn không thể rời khỏi nơi này thì đành chấp nhận sống tại đây thôi, chẳng qua là nàng không biết sẽ đi về đâu.

Lâm Vĩnh Thế thấy người kế bên hơi thở đều đều, hắn cũng thở ra một hơi. Tên tiểu tử này cũng không biết từ đâu đến, hắn chỉ vừa nằm nghỉ một lúc lại bị tiếng la hét làm cho tỉnh giấc, cũng không hiểu có người tiến vào mà hắn lại còn chẳng hay biết.

Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào ngôi miếu, tiếng chim hót phía xa xa, Lâm Vĩnh Thế thức giấc, trên người mệt mỏi, nghĩ đến hắn vừa trải qua một kiếp nạn thập tử nhất sinh, cũng may mạng hắn lớn, thót khỏi hầm than, có rất nhiều người chậm chân đã bỏ mạng trong núi sâu, hắn lại thở dài một hơi, mấy tháng trời xa quê, cố gắng để kiếm bạc, thế mà xém chút nữa lại không thể về, đưa tay lên sờ ngực, bạc vẫn còn đây, hắn phải nhanh về nhà, nếu không tin hầm than bị sập truyền đến gia gia, chỉ sợ ông sẽ không chịu nỗi mà đổ bệnh. Nghĩ thế Lâm Vĩnh Thế đứng dậy phủi phủi quần áo, chuẩn bị bước đi, bổng dưng chân hắn bị giữ lại, hắn đưa mắt nhìn tên tiểu tử phiền phức đang giữ lấy chân hắn.

“Đại ca muốn đi đâu?”

“Không phải chuyện của ngươi.” Lâm Vĩnh Thế giọng nói vô cùng lạnh lùng, chuẩn bị đá tay nàng ra.

“Đại ca, ta không nhà không cửa, cha mẹ cũng chẳng còn, người đại nhân đại lượng đừng bỏ lại ta.”

Lý Trường An thầm nghĩ không uổng công khi nàng là một diễn viên, chỉ vài câu nói nước mắt nàng đã không ngừng tuông ra.

“Không liên quan đến ta.” Đối với tên tiểu tử nước mắt ngắn nước mắt dài Lâm Vĩnh Thế thật không thể tiếp tục nhìn nữa, đường đường là một nam nhân sao lại đụng tí là khóc như thế, chưa kể không biết hắn từ đâu đến, cứ vài ba câu nói liền tin thì cũng thật uổng cho Lâm Vĩnh Thế nhiều năm lăn lộn.

“Đại ca, ta xin ngươi. Ta hiện tại không còn nơi nào để đi.” Lý Trường An nàng mới không tin tên nam nhân này có thể sắt đá đến thế.

“Đến từ đâu thì về đó.”

Con bà nhà nó, nếu ta về được thì cần ngươi phải nói hay sao? Xem ra Lý Trường An nàng phải xuất chiêu cuối rồi.

“Đại ca, cha nương ta đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ, một mình ta sống ở trên cõi đời này cũng không dễ dàng, bữa đói bữa no, ngươi xem ta đã ốm thành bộ dạng như thế này, nếu ngươi không thu nhận ta, chắc ta sẽ không qua khỏi mùa đông năm nay, đến lúc đó ta có biến thành ma cũng không tha cho ngươi.” Lý Tường An đã nghĩ thông rồi, hiện tại đều đã đi đến nước này, nàng căn bản không có nơi nào để đi, coi như gặp nam nhân này cũng là duyên phận, vậy thì nàng cứ thế mà bám lấy cái duyên phận này, cứ theo hắn cho tới cùng, ít nhiều gì cũng không bị đói chết.

Lâm Vĩnh Thế liếc mắt nhìn nàng, chỉ hận không thể một cước đá bay nàng ra xa. Nào có nam nhân khóc lóc như thế, Lâm Vĩnh Thế đã từ rất lâu rồi còn không có khóc đâu.

“Khi nào thành ma cứ đến tìm ta.” Nói xong liền muốn bước đi.

Lý Trường An vô cùng tức giận, cái tên nam nhân đáng chết, nàng đã van xin hắn như thế mà hắn vẫn làm như không nghe thấy, vẫn một mực không thu nhận nàng, được rồi, khóc lóc van xin không được vậy thì nàng sẽ chết cho hắn xem.