Tác giả: Bánh Bao Yêu Trà Sữa
24.6.2021
Có ánh trăng ngà, khuất sau màn mây.
Có người con gái gửi trao anh ngàn yêu thương, để rồi ôm đau thương từ giả cỏi đời.
Cô thương anh. Chàng trai mang đến thanh xuân cho cô.
Anh trao cho cô hạt mầm yêu thương, và chính anh là người giết chết tim cô bởi sự hững hờ vô tâm.
Thanh xuân cô trao anh. Anh là tình yêu đầu cũng là cuộc tình cuối cùng trong cuộc đời của cô.
Những năm yêu nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau khóc cùng nhau vui, cùng nhau trải qua thời tươi đẹp nhất, cô nghĩ là như vậy.
Không phải là cô ngốc trao anh trọn niềm tin, vì vốn dĩ khi yêu ai cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.
Yêu thật lòng một người thì có gì là sai? Có lẽ cái sai ở đây chính là khi đã kết thúc nhưng ngỡ vẫn còn yêu.
Làm gì có yêu lầm. Chỉ trách duyên mỏng tình dày. Chỉ trách chính cô, trách chính cô mà thôi.
Cô có lỗi gì? Cô làm gì có lỗi lầm gì? Lỗi của cô chính là đã yêu anh, yêu anh quá nhiều.
Đêm tối cô đơn, cô nhớ anh. Tâm can cô tan nát. Sự sống với cô lúc này sao quá tàn nhẫn.
Cô đã khóc nhiều như thế, cô đã đau lòng nhiều như thế. Mất anh cô như mất cả linh hồn.
Những ngày tháng trốn chạy đau thương, cớ sao đau thương vẫn luôn bám lấy cô, như ký sinh tìm sự sống.
Cô làm gì còn sự sống để mà bám lấy. Cô làm gì còn sống.
Cô đã chết ngay cái ngày anh để cô một mình và chạy theo một cô gái khác, cô gái ấy khác cô, cô gái ấy không yêu anh như cô, cô gái ấy đâu phải là thanh xuân của anh, cô ấy đâu cùng anh trải qua đau buồn của kiếp người, cô gái ấy đâu nguyện cùng anh sống trong cái cảnh chật vật của cuộc sống bon chen phồn hoa đô thị.
Cô là người bên anh. Từ những ngày anh tay trắng. Từ những buổi ăn thiếu thốn cơm canh. Từ những ngày dầm mưa buôn ba vất vả.
Cô là người từ bỏ tất cả để lo cho anh ăn học. Cô là người rời xa gia đình để đến bên cạnh anh. Cùng anh trải qua thanh xuân cứ ngỡ là tươi đẹp.
Thế nhưng thanh xuân là gì? Là mầm non đang đâm chòi trong lòng đất lạnh lẽo. Là khúc nhạc tàn kết thúc một sự sống tan.
Thật nực cười cho thói đời trêu ngươi. Thật cảm thấy cô ngốc đến đáng thương.
Sao cô phải ra đi? Sao phải đánh mất cả tuổi thanh xuân.
Cô lặng lẽ ở bên cạnh anh chờ ngày anh có tất cả. Và khi anh có tất cả, cô... lại không có anh.
Sao cô lại hy sinh vì anh nhiều như vậy?
Cô không ngốc. Vì cô tin tưởng anh.
Thế nhưng không ngờ...
Lòng tin...
Sao cô lại phải ra đi?
Cô nên tiếp tục sống để chờ ngày anh thất bại. Nhưng... cô không nỡ. Cô làm gì có đủ mạnh mẽ để thấy nước mắt anh rơi. Chỉ có anh vô tình chà đạp lên tình cảm của cô, chỉ có anh vô tâm làm tổn thương cô, chỉ có anh tàn nhẫn bỏ rơi cô.
Anh ơi! Chàng trai cô thương, ngày hôm qua... mất rồi.
Thanh xuân... mất rồi.
0 Nhận xét