Tác giả: Bánh Bao Yêu Trà Sữa
Thể loại: Ngôn Tình Xuyên Không, Điền Văn
Chương 15
***
Lục Hà Hoa thẹn đến đỏ mặt, đứng im cắn lấy môi mình.
"Thế muội về đây."
Nói xong liền chạy đi ra ngoài cửa, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão nhân gia vội nói: "Hà Hoa đứa bé này sao thế? Thế nhi ngươi đi xem, mang theo rổ hồng sang đó."
Lâm Vĩnh Thế vẫn ngồi không có lên tiếng, không có ý định sẽ đi.
Lý Trường An đứng đậy nói: "Ta đi cùng chàng."
Nghe thấy thế Lâm Vĩnh Thế mới cầm lấy rỗ hồng, đi cùng Lý Trường An đến Lục gia.
Đợi hai người đi rồi Chu thẩm mới nói: "Lão nhân gia, đâu phải là ông không nhìn ra, sao lại để Vĩnh Thế đi, lỡ có chuyện gì Trường An biết phải làm sao?"
Lão nhân gia đưa bát lên uống một ngụm trà thấm giọng: "Thế mới biết được Thế nhi không có ý nghĩ kia."
Chu thẩm hiểu ra nói một câu bội phục: "Lão nhân gia người đúng là cao tay, bội phục bội phục."
Nhưng bà cũng thấy lo, Lục Hà Hoa sao lại trở nên như thế? Vốn là một đứa bé khả ái, sao lại có hành động ngu ngốc đến vậy, nếu như còn có những việc làm ngốc nghếch hơn thì phải làm sao? Là nữ nhân sao lại không biết xem trọng mình như thế? Xem ra phải nhìn chằm chằm vào nàng ta rồi.
Lâm Vĩnh Thế và Lý Trường An đuổi kịp Lục Hà Hoa, nàng ta đi ở phía trước cúi đầu lau nước mắt, biết có người đi theo nàng, nghĩ là Lâm Vĩnh Thế, nên nàng cứ vừa đi vừa thút thít, bước chân rất chậm như đang mong chờ điều gì đó.
Thật sự là Lục Hà Hoa mong chờ Lâm Vĩnh Thế bước đến an ủi nàng, nàng sẽ không ngại ngùng ôm lấy hắn, tâm trí nàng không biết từ lúc nào cứ suy nghĩ phải chiếm lấy Lâm Vĩnh Thế làm trượng phu của nàng, dù không phải là trượng phu thì cũng phải làm cho hắn phải động tâm với nàng, chịu trách nhiệm với nàng.
Mấy ngày qua Hà Hoa nhìn thấy được sự quan tâm chăm sóc của Lâm Vĩnh Thế dành cho Lý Trường An, nàng nhìn ra được giữa hai người không hề có cái thứ tình cảm kia, trước mặt nàng nữ nhân kia lại diễn một màn chàng chàng thiếp thiếp, diễn kịch cho ai xem chứ? Nếu đã không có tình cảm cần gì phải gượng ép nhau. Nàng tin nhất định có thể làm cho Lâm Vĩnh Thế yêu thích nàng, nam nhân ai lại chẳng yêu thích những cô gái ngọt ngào mỏng manh, như thế mới có thể đem vào lòng mà săn sóc. Lý Trường An nhìn thế nào cũng cùng một loại nữ nhân giống Chu thẩm, dữ dằn mạnh mẽ như thế thì làm sao nam nhân có thể để tâm. Lục Hà Hoa nàng có cái gì thua Lý Trường An chứ, cứ đợi mà xem.
Lục Hà Hoa quay người lại, mắt không nhìn đối phương, cứ thế lao đến ôm chặt, nói những lời từ tận đái lòng:
"Vĩnh Thế ca, muội thích huynh, Hà Hoa rất thích huynh, huynh đừng thú nàng ta, nàng ta thì có cái gì tốt hơn Hà Hoa chứ? Nàng ta không nhà không cửa, không có cha nương, huynh lấy nàng ta chính là chịu thiệt, huynh lấy Hà Hoa, Hà Hoa có một tay nghề thêu thùa rất giỏi, Hà Hoa có thể kiếm ra tiền không để Vĩnh Thế ca phải nuôi Hà Hoa, Hà Hoa cũng có thể làm tốt việc nhà, hơn nữa cũng có thể... giúp huynh sinh nhi tử. Hà Hoa đối với huynh là thật lòng, huynh thú Hà Hoa sẽ có Lục gia chống lưng, muội cũng có nhiều đồ cưới, như thế mới giúp huynh nở mài nở mặt, bước ra đường cũng có thể đứng thẳng lưng mà nhìn người. Vĩnh Thế ca, huynh thú Hà Hoa được không?"
Thân thể Lâm Vĩnh Thế cứng đờ. Lý Trường An thầm than.
Một chuỗi im lặng đến ngạt thở.
Lục Hà Hoa không nghe thấy câu trả lời, liền ôm chặt đối phương hơn: "Vĩnh Thế ca, huynh đồng ý thú Hà Hoa nhé?"
"Khụ khụ... tiểu cô nương, ngươi buông ta ra, ta sắp không thở được rồi."
Lâm Vĩnh Thế kéo Lục Hà Hoa ra, nhìn nàng bằng đôi mắt không hài lòng, quay lại vuốt lưng Lý Trường An.
Lục Hà Hoa hai mắt mở to, đây... đây là tình huống gì a, không phải chỉ có Lâm Vĩnh Thế đi theo nàng sao?
"Lý Trường An, ngươi... sao lại xuất hiện ở đây?"
Lý Trường An hít thở đều đều, không trả lời Lục Hà Hoa.
Lục Hà Hoa càng thẹn càng tức giận, chỉ thẳng mặt Lý Trường An: "Ngươi nữ nhân không biết liêm sỉ, ngươi quyến rũ Vĩnh Thế ca, Lý Trường An ngươi biếng đi, người trả Vĩnh Thế ca cho ta, trả lại cho ta, aaa... nữ nhân đáng chết, trả Vĩnh Thế ca lại cho ta..."
Lục Hà Hoa lao đến muốn đánh Lý Trường An, Lâm Vĩnh Thế thẳng tay xô nàng ta một cái khẽ quát: "Thôi ngay đi."
Lục Hà Hoa lão đảo mấy cái xém té xuống đất, giương gương mặt đẫm lệ nhìn Lâm Vĩnh Thế, nước mắt thi nhau rơi xuống, gương mặt xinh xắn lộ rõ vẻ u buồn: "Vĩnh Thế ca, huynh quát muội? Huynh như thế lại quát muội? Trước giờ huynh chưa bao giờ lớn tiếng với Hà Hoa, hôm nay vì nữ nhân này huynh lại đối với muội như thế, nàng ta là một người xa lạ, muội mới là người thân cận cùng huynh, Hà Hoa mến mộ huynh, Hà Hoa chờ ngày được gã cho huynh, Hà Hoa chưa bao giờ nghĩ đến nam nhân nào khác, chưa bao giờ nghĩ gia cảnh của huynh không tốt, chưa từng nghĩ vết xẹo trên mặt huynh thật xấu xí. Đối với muội huynh là một nam nhân tốt, huynh tốt hơn tất cả nam nhân muội từng gặp. Vĩnh Thế ca, Hà Hoa đối với huynh là thật lòng, Vĩnh Thế ca..."
Lâm Vĩnh Thế nhìn Lục Hà Hoa, tiểu cô nương mà hắn từng xem như là muội muội ruột của hắn, nhưng giờ tại sao hắn không còn nhìn thấy bóng dáng của một Lục Hà Hoa hay cười, một Hà Hoa hiểu chuyện. Trước mắt hắn lại là một Lục Hà Hoa không biết suy nghĩ, một Hà Hoa thích càng quấy, trong lòng Lâm Vĩnh Thế ngũ vị tạp trần, hắn biết giữa hắn và Lý Trường An không có cái thứ tình cảm kia, nhưng đối với Hà Hoa hay bất cứ cô nương nào hắn cũng như vậy, nhưng ít ra hắn xem Lý Trường An là duyên phận của hắn, trong rất nhiều sự lựa chọn hắn chấp nhận chọn nàng, tuy hắn cũng chẳng biết nàng đến từ đâu, nàng thật sự là ai, nhưng trong lúc hắn không biết phải làm gì, nàng đã đưa tay ra tình nguyện nắm lấy tay hắn, nàng mạnh mẽ chở che cho Lâm gia, nàng thay Lâm gia đòi một cái công đạo, hơn thế nữa nàng chấp nhận gã cho hắn, việc mà không có cô nương nào có thể làm được, dù không có tình cảm nhưng hắn đã bắt đầu để ý đến nàng, hắn nghĩ có thể sống cùng với nàng, có thể chăm sóc tốt cho nàng, chỉ cần nàng chấp nhận ở bên cạnh hắn.
"Hà Hoa, ta xem muội là một tiểu muội, chưa từng có một suy nghĩ khác. Đối với Trường An, nàng là tức phụ của ta, ta sẽ không chấp nhận người khác làm tổn thương đến nàng ấy dù là bất cứ ai."
Lục Hà Hoa im lặng, nước mắt không ngừng rơi xuống, đối diện với một Lâm Vĩnh Thế cứng rắn quyết tâm mà nàng chưa từng được biết đến, nàng cảm thấy người trước mắt thật xa lạ: "Vĩnh Thế ca, rồi huynh sẽ hối hận!"
Lục Hà Hoa rời đi, Lý Trường An có thể thấy được đôi mắt oán hận đó là đang nhìn nàng, chỉ một khoảnh khắc làm cho nàng cảm thấy chính nàng là người gây ra tất cả, cái cảm giác tội lỗi đó làm cho nàng cũng phải rơi nước mắt.
Lâm Vĩnh Thế hoảng hốt, vừa rồi hắn nói gì sai hay sao? Sao nàng lại khóc, hắn không biết phải làm gì, đôi tay cầm rổ hồng cũng buông lơi, rỗ trúc rơi xuống chạm đất, những quả hồng lăn lóc, một vài quả rơi xuống bờ ruộng đã không còn thấy đâu nữa. Phải rất lâu Lâm Vĩnh Thế mới vươn tay lau nước mắt cho nàng, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào gương mặt của nàng, những giọt nước mắt nóng hỏi lăn trên làn da mềm mịn, nước mắt vươn trên đôi mi cong vút. Thật ra Lý Trường An rất đẹp, so với những cô nương trong thôn nàng thật sự rất kiều diễm, hắn chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như nàng, nhiều lần trên chợ hắn cũng từng thấy những tiểu thư kiều mị, nhưng hắn chưa từng để tâm, hắn chỉ thấy những cô nương ấy đang khoác trên người lụa là son phấn, không giống như Lý Trường An mộc mạc đơn sơ, hắn nghĩ theo thời gian hắn sẽ thích nàng mất.
Lý Trường An không phải chưa từng đụng chạm với nam nhân khác, nàng là diễn viên, một diễn viên thì không thể tránh đến đụng chạm, chính vì thế từ lâu nàng đã dần quên mất cảm giác hồi hợp khi một ai đó chạm vào nàng, nhưng hiện tại đôi tay của lâm Vĩnh Thế lại mang đến cho nàng cảm giác nóng rát trên đôi má của nàng, hắn rất cẩn thận lau đi những giọt nước mắt của nàng, lúc này nàng chỉ có một suy nghĩ: người nam nhân này thật tốt.
Hai người đi về nhà, không ai nói với ai lời nào, im lặng nhưng không đáng sợ, im lặng để cảm nhận cảm giác của bản thân đối vơi đối phương.
Đêm nay Lý Trường An mất ngủ, Lâm Vĩnh Thế cũng chẳng thể nào chợp mắt. Những suy nghĩ mông lung vô định cứ liên tục xuất hiện, tự mình vẽ nên một tương lai, hơn thế là suy nghĩ không chọn nhầm người. Cả hai không ở cạnh nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Chính là cảm giác mong chờ về tương ai, một gia đình hạnh phúc.
Hai ngày cứ thế trôi qua không có gì đặc biệt, có một sự kiện hôm trước có người đi ra ruộng về nhặt được một cái rổ và mấy quả hồng nằm lăn lóc trên đường, có mấy quả rơi xuống bờ ruộng, thế là Lâm Vĩnh Thế phải lên núi chặt một ít cây trúc về đan rỗ và gùi. Lại nói món hồng chiên giòn rất được chào đón, nhất là Giang Quốc Hải, hắn đến ngay lúc Lý Trường An chiên hồng, rất tự nhiên đi vào bếp đưa tay lấy một miếng hồng giòn cho vào miệng, thế là hắn chạy về nhà, một lúc sau thấy Giang thẩm đến hỏi nàng cách chiên hồng, Chu thẩm rãnh rỗi cũng sang ngồi nói mấy câu với nàng, nàng cũng mời Chu thẩm ăn mấy miếng, Chu thẩm cũng lật đật về làm một bình sứ cho nhà ăn. Lý Trường An cũng đã gặp qua Chu Khiết Đan, tiểu cô nương khá là ngại ngùng mang rỗ trứng sang đưa cho nàng, nhìn sao cũng không giống tính tình hào phóng của Chu thẩm, lại có vẻ dịu dàng ít nói của Chu thúc. Gà đã được Chu thẩm bắt về, ba mươi con gà con vàng óng, hai mươi bảy con mái và ba con trống, Chu thẩm nói như thế tiện cho sau này. Ba mươi bình rượu cũng được dán chữ hỷ đỏ thẩm, khắp nhà cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, sáng mai sẽ mời Trần gia bà bà đến trải giường giúp nàng, ngụ ý cát tường sớm sinh quý tử.
0 Nhận xét